A man and a young girl holding hands in a misty, dreamlike village path, symbolizing a quiet moment of connection and hidden memory.
|

Chương 8: Bàn Tay Nhẹ Như Gió

Tôi quay lại con phố nơi đã thấy bóng người mặt nạ đồng, nhưng mọi dấu vết đã tan biến vào sương chiều. Tiệm bánh khép cửa. Cửa kính mờ đục như chưa từng phản chiếu gì cả.

Tôi cứ đứng đó, cho đến khi nhận ra có một làn gió lạ đang cuốn qua các con hẻm. Gió ở đây không mang theo bụi hay lá khô — mà là… âm thanh. Như tiếng thì thầm từ những năm tháng cũ. Như tiếng trẻ con cười đùa lạc vào tầng không gian khác.

Tôi lần theo luồng gió ấy,

bước chân đưa tôi rời khỏi thị trấn, men theo con đường đất nhỏ dẫn vào một khu đồi thấp phủ đầy cây bụi và sương trắng.

Giữa lưng chừng đồi, tôi thấy cô bé.

Cô ngồi trên tảng đá phẳng, gương mặt cúi xuống đôi tay, mái tóc dài rối nhẹ theo gió. Trang phục không giống người thị trấn — quần áo loang lổ màu xám bạc, vai đeo túi da cũ kỹ như thể từ nơi khác tới. Cô không ngẩng lên, nhưng cất tiếng trước:

“Chú không nên ở đây lâu. Bọn Trấn Giữ sắp tới.”

Tôi ngạc nhiên. “Cháu là ai? Làm sao cháu biết tôi?”

Cô bé vẫn không nhìn, chỉ nhẹ nhàng đưa một tay ra phía tôi.

“Tay chú… cho cháu mượn một chút.”

Tôi do dự, nhưng rồi cũng đưa tay ra. Bàn tay bé nhỏ của cô chạm vào cổ tay tôi — một cái chạm rất nhẹ, như một cái vỗ của gió.

Ngay lập tức, trước mặt tôi hiện ra hình ảnh lạ lùng:

một căn phòng tối, những trang sách bay trong không khí, và Long — con tôi — đang ngồi giữa đó, hai mắt nhắm nghiền.

Tôi giật tay lại, thở dốc.

“Đó là gì? Cháu… làm sao cháu làm được vậy?”

Cô bé vẫn không ngẩng lên. “Ký ức chưa bao giờ mất. Nó chỉ bị giấu. Chú đang mang theo mảnh vụn của con chú mà không biết.”

Tôi run giọng: “Cháu thấy được nó à?”

“Cháu chỉ mở khóa thôi. Ký ức nằm trong chú.”

Tôi bước tới gần. “Vậy… cháu có thể giúp tôi không? Giúp tôi tìm lại những gì còn sót lại về thằng bé?”

Lúc ấy, lần đầu tiên cô bé ngẩng mặt lên.

Đôi mắt ấy… không có tròng đen. Chỉ là một khoảng sáng mờ trắng như thủy tinh sương. Nhưng trong ánh sáng ấy, tôi lại thấy được những hình ảnh chuyển động — như một đoạn video quay chậm, lập lòe từ sâu bên trong con người cô.

“Cháu có thể giúp,” cô nói, “nhưng chúng ta phải nhanh. Những người Trấn Giữ không thích ký ức bị lộ ra.”

Tôi gật đầu. “Cháu tên gì?”

“Người ta gọi cháu là Gió. Vì cháu không ở một chỗ lâu.”

Cô quay đi, bước xuống sườn đồi.

Tôi theo sau.

Trước mặt là một con đường nhỏ dẫn vào vùng mờ tối, nơi có những tán cây rũ xuống như tấm màn. Và từng giọt ký ức… bắt đầu rơi lặng lẽ xuống như sương mù đặc.

Chúng tôi không quay lại nữa.

Similar Posts