Chương 1: Giấc mơ của con trai tôi
“Dad, I saw that red planet again—the one with a crack across its belly. But no one believes me.”
Tôi đặt quyển sách xuống bàn, nhìn đứa bé đang ngồi bó gối trên ghế sofa, đôi mắt mở to như vừa từ một giấc mơ tỉnh dậy. Con trai tôi, Hoàng Long, mới sáu tuổi — một đứa bé lanh lợi, hay hỏi chuyện trời đất, nhưng gần đây lại hay nói về những thứ tôi chẳng thể lý giải.
“Là trong mơ nữa hả con?” tôi hỏi, tay lấy chăn phủ lên vai con.
Long gật đầu. “Nhưng mà rõ lắm, không giống mấy giấc mơ bình thường. Con đứng trên một cái cầu dài thiệt dài, nhìn thấy hành tinh đó từ trên cao. Nó không quay, nhưng ánh sáng trên bề mặt như đang co giãn nhịp nhàng — cứ như nó còn sống.”
Tôi cười nhẹ. "Hành tinh mà biết thở hả?"
"Thiệt mà! Còn có mấy cái vòng tròn sáng bay xung quanh nữa. Mỗi lần hành tinh thở, mấy cái vòng tròn đó đổi màu."
Tôi im lặng.
Long chưa từng xem phim khoa học viễn tưởng. Nó còn chưa học về hệ mặt trời. Nhưng đây là lần thứ ba trong tuần thằng bé kể về cùng một cảnh vật, với chi tiết ngày càng rõ ràng hơn.
Kỳ lạ nhất là tờ giấy nó vẽ hôm qua: một hành tinh đỏ, nứt toạc giữa lòng, và một chiếc cầu uốn cong bắc ngang bầu trời. Vẽ bằng bút chì màu học sinh mà lại toát ra cái gì đó… không giống trẻ con chút nào.
Tôi cầm lại bản vẽ đó. Ở góc dưới, Long viết nguệch ngoạc:
“Cửa Sổ số Một”
Tôi sững người khi đọc nó.
Tôi chưa từng nói cho con nghe về “Cửa Sổ”.
Tôi còn nhớ rõ lần cuối tôi thấy chiếc hộp sắt nhỏ ấy — vật duy nhất cha tôi để lại trước khi ông mất. Tôi chưa bao giờ mở nó, cũng không biết vì sao ông luôn dặn:
“Khi nào con mơ thấy Trái Đất vỡ đôi, hãy mở chiếc hộp.”
Lúc ấy tôi còn tưởng ông bị lẫn tuổi già. Nhưng giờ đây, khi con tôi mơ thấy hành tinh nứt, và ghi vào tranh dòng chữ "Cửa Sổ số Một", tôi không thể ngồi yên được nữa.
Tối đó, sau khi con ngủ, tôi lặng lẽ vào phòng làm việc.
Chiếc hộp sắt vẫn nằm ở ngăn tủ dưới cùng, gỉ sét và im lặng như một bí mật không được gọi tên.
Tôi đặt nó lên bàn, tay run run mở nắp.
Không có gì đặc biệt — chỉ là một khối cầu kim loại nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên khắc các hình xoắn ốc và ký hiệu lạ như bản đồ sao.
Nhưng khi tôi chạm tay vào nó…
Một luồng ấm lạnh chạy ngược lên cổ tay, rồi bắn thẳng vào đầu tôi. Một hình ảnh vụt qua — chiếc cầu dài, hành tinh đỏ, và tiếng gọi mơ hồ vang lên trong đầu:
“Cửa Sổ số Một… đã mở.”
Tôi giật lùi, làm rơi khối cầu xuống đất.
Trong phòng, đồng hồ treo tường bỗng dừng lại.
Tôi bước tới cửa để kiểm tra... nhưng cánh cửa nhà không còn mở ra hành lang quen thuộc.
Mà là bầu trời đỏ thẫm,
và một cây cầu lơ lửng bắc qua hư không.
Giấc mơ của con trai tôi – đang mở ra trước mắt tôi, bằng xương bằng thịt.
It had begun.