Chapter 6: The First Window
Tôi không nhớ rõ mình đã ngồi bao lâu trên sàn phòng con, nắm chặt sợi dây chuyền lạnh buốt trong tay.
Thời gian dường như trôi qua mà không để lại dấu vết. Không tiếng còi xe, không tiếng chim, không cả tiếng kim đồng hồ trên tường. Chỉ có tiếng thở nặng nề của chính tôi – và thứ ánh sáng mờ nhạt vẫn phát ra từ con rồng bạc trong lòng bàn tay.
Tôi đứng dậy.
Dù trái tim đang rối loạn, một phần trong tôi đã thôi không chờ mong tìm thấy con theo cách thông thường nữa. Thay vào đó, tôi đi thẳng vào phòng làm việc, nơi đặt chiếc rương cũ và khối mô hình kim loại từ cha tôi.
Tôi đặt dây chuyền lên bàn, cạnh khối mô hình.
Hai vật thể tưởng như xa lạ — một cái từ quá khứ, một cái đến từ nơi tôi không biết — vậy mà khi chúng chạm vào nhau, một điều kỳ lạ xảy ra.
Một vệt sáng lam rút gọn lại, như sợi chỉ, nối giữa lõi xoắn ốc của mô hình và hình khắc rồng trên dây chuyền. Cả hai phát sáng – không chói, nhưng rõ ràng, như thể đang… hòa giọng.
Tôi vội tắt đèn.
Trong bóng tối, ánh sáng lan ra, nhẹ như sương, nhưng càng lúc càng rõ ràng thành hình — một vệt rạch mảnh giữa không trung, như vết nứt trên không gian. Không khí quanh tôi lạnh đi.
Và rồi, khe sáng mở ra.
Không có âm thanh. Không có tiếng động. Nhưng tôi cảm thấy rõ rệt có một lực hút nhẹ – không kéo tôi đi, mà chờ đợi.
Tôi nhìn lại dây chuyền. Không còn phát sáng nữa. Nhưng ở giữa con rồng bạc, một chấm tròn li ti như con mắt vừa mở — hướng về khe sáng.
“Con trai tôi đã đi qua đây,” tôi thì thầm, gần như chắc chắn.
Tôi hít sâu một hơi, rồi bước tới.
Khi bàn tay tôi chạm vào viền sáng, không có gì đau đớn. Nhưng một cảm giác kỳ lạ tràn đến — như thể cơ thể tôi không còn phân biệt được bên ngoài và bên trong. Những ký ức trôi nổi, một phần hiện tại, một phần giấc mơ, ùa về như dòng lũ. Và rồi…
Tôi rơi.
Không phải rơi xuống, mà rơi vào trong.
Vào khoảng không vô định. Vào một vùng không có âm thanh, không có tên gọi. Nhưng có thứ gì đó vẫn hiện diện – nhịp đập đều đặn, không phải của tim tôi, mà như… một hành tinh đang thở.
Ánh sáng lần nữa hiện lên. Lần này, không còn lam dịu, mà là đỏ – ấm và mơ hồ như ánh hoàng hôn đầu đông.
Tôi đáp xuống nền đất không rõ hình thù. Đứng dậy, nhìn quanh.
Không có Long. Không có Người Gác Cổng. Chỉ có một cánh đồng khô cháy kéo dài đến tận chân trời — và ở rất xa, một hình tròn lơ lửng giữa không trung, như cánh cửa đang mở dở.
Cửa Sổ Thứ Nhất — đã thực sự mở.