Chương 8: Bàn Tay Nhẹ Như Gió
Tôi quay lại con phố nơi đã thấy bóng người mặt nạ đồng, nhưng mọi dấu vết đã tan biến vào sương chiều. Tiệm bánh khép cửa. Cửa kính mờ đục như chưa từng phản chiếu gì cả. Tôi cứ đứng đó, cho đến khi nhận ra...
Tôi quay lại con phố nơi đã thấy bóng người mặt nạ đồng, nhưng mọi dấu vết đã tan biến vào sương chiều. Tiệm bánh khép cửa. Cửa kính mờ đục như chưa từng phản chiếu gì cả. Tôi cứ đứng đó, cho đến khi nhận ra...
Tôi tỉnh dậy giữa một bãi cỏ xanh, sương sớm vẫn còn đọng trên tay áo. Xung quanh là một cánh đồng yên tĩnh, trải dài tới tận đường chân trời. Xa xa, một thị trấn hiện ra — những mái ngói lợp gạch sẫm màu, những con đường lát đá, những cột đèn bằng gang với đèn dầu kính mờ ...
Tôi không nhớ rõ mình đã ngồi bao lâu trên sàn phòng con, nắm chặt sợi dây chuyền lạnh buốt trong tay. Thời gian dường như trôi qua mà không để lại dấu vết. Không tiếng còi xe, không tiếng chim, không cả tiếng kim đồng hồ trên tường. Chỉ có tiếng thở nặng nề của chính tôi – và ...
Hôm đó là một buổi chiều hoàn toàn bình thường. Trời trong. Không mưa. Không gió. Tôi đưa con ra công viên gần nhà, nơi hai bố con vẫn thường đạp xe vòng vòng và nói những chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Lúc về, Long cứ lơ đãng mãi. Tôi hỏi con có mệt không, nó chỉ lắc đầu. Nhưng ánh mắt…
Căn gác mái xưa cũ vẫn mang mùi gỗ thông và giấy ẩm, nơi những kỷ niệm ngủ quên trong thùng đồ phủ bụi dày. Tôi khẽ đẩy cánh cửa gác, ánh sáng ban chiều đổ xiên qua cửa sổ nhỏ, cắt thành những lát vàng nhạt. Hôm nay, tôi không thể ngồi yên. Sau giấc mơ kỳ lạ đêm qua, và ánh mắt lạ thường của con trai tôi trong buổi sáng, có gì đó thôi thúc tôi
Tôi không biết mình đã đi trên cây cầu bao lâu. Không có mặt trời, không có đồng hồ. Chỉ có ánh sáng đỏ hồng dịu như hoàng hôn kéo dài bất tận. Cho đến khi mặt đất xuất hiện. Cầu không hẳn kết thúc, mà… tan ra, như sợi chỉ lụa tan vào một lớp sương dày. Tôi bước tiếp, và mặt đất dưới chân dần cứng lại
Gió không thổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy như đang trôi. Bước chân đầu tiên lên cây cầu khiến tôi khựng lại — không phải vì sợ, mà vì tất cả mọi thứ xung quanh… đều sai lệch một cách kỳ lạ.
“Bố ơi, con lại thấy cái hành tinh đỏ có vết nứt giữa bụng nó… Mà không ai tin con cả.” Tôi đặt quyển sách xuống bàn, nhìn đứa bé đang ngồi bó gối trên ghế sofa, đôi mắt mở to như vừa từ một giấc mơ tỉnh dậy. Con trai tôi, Hoàng Long, mới sáu tuổi