Chương 2: Cây cầu lơ lửng và Người gác cổng
Gió không thổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy như đang trôi.
Bước chân đầu tiên lên cây cầu khiến tôi khựng lại — không phải vì sợ, mà vì tất cả mọi thứ xung quanh… đều sai lệch một cách kỳ lạ.
Không có âm thanh. Không có bóng mình đổ xuống mặt cầu. Không có lực hút rõ ràng, nhưng cũng không đến nỗi bị nhấc bổng. Tôi không cảm nhận được trọng lượng của cơ thể, cũng không thấy mùi gì — cứ như mọi giác quan đang bị xáo trộn.
Bầu trời trải rộng ra vô tận, đỏ như than hồng chưa tắt, rực rỡ mà không chói. Xa xa, những vòng tròn ánh sáng lơ lửng bay chầm chậm, đổi màu theo nhịp — một nhịp gì đó không rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy nó... quen thuộc.
Tôi quay lại. Cánh cửa nhà mình đã biến mất. Không có lối quay về.
Cầu không có lan can, chỉ là một dải bề mặt uốn cong như sợi chỉ bạc bay qua hư không. Tôi cố giữ bình tĩnh và bước tiếp.
Một lúc sau, tôi thấy một hình dáng phía trước — đứng giữa cầu, bất động.
Khi tôi đến gần, người ấy quay lại.
Không rõ là nam hay nữ, vóc dáng gầy, choàng một lớp áo dài như khói, mặt bị che bởi mặt nạ màu đồng xỉn, chỉ có đôi mắt ánh lên sắc trắng kỳ lạ như thủy tinh phản chiếu ánh trăng.
“Anh là ai?” Tôi cất tiếng.
Người ấy không trả lời ngay.
Một lúc sau, bằng giọng trầm và không có nhấn nhá cảm xúc, người đó nói:
“Anh đã bước qua Cửa Sổ số Một. Và nó chỉ mở khi có lý do.”
Tôi thở gấp. “Ý anh là... hành tinh này có thật? Và con tôi... đã thấy trước nó?”
Không gật đầu, không lắc đầu. Chỉ một câu:
“Không phải thấy trước. Là được chọn để thấy.”
“Chọn? Bởi ai?”
Người ấy im lặng.
Ánh mắt không nhìn tôi, mà nhìn vào hư không phía sau lưng tôi — như thể đang nhìn thứ gì đó xa hơn, lớn hơn, vượt ngoài trí hiểu của tôi.
“Có bảy Cửa Sổ. Mỗi cửa mở ra một phần của sự thật. Nhưng không phải ai cũng đủ sức đi hết.”
Tôi siết chặt tay. “Tôi không đến đây để chơi trò giải đố. Nếu điều này ảnh hưởng đến con tôi… tôi cần biết rõ.”
Người ấy nghiêng đầu nhẹ, rồi nói khẽ:
“Con trai anh không phải đứa trẻ đầu tiên mơ thấy những điều không ai dạy. Nhưng có lẽ… là đứa cuối cùng.”
Tim tôi lạnh đi.
“Tôi là Người Gác Cổng. Tôi không nói thật, cũng không nói dối. Tôi chỉ giữ lối đi cho những kẻ dám bước. Còn anh, sẽ phải chọn — đi tiếp, hay quay lại.”
Tôi định hỏi "quay lại bằng cách nào" thì người ấy đã biến mất. Không tiếng động. Không dấu vết. Không để lại gì ngoài một nhịp lặng đột ngột kéo dài.
Phía trước tôi, cầu vẫn nối dài, mờ dần vào màu đỏ thẳm.
Tôi hít một hơi, bước tiếp — vì tôi biết, câu trả lời không nằm ở lối quay về.