A man stands in a red field of living mirrors, facing a mysterious girl in a silver suit, with blue light glowing from the mirrors behind her.
|

Chương 3: Cánh đồng đỏ và những chiếc gương sống

Tôi không biết mình đã đi trên cây cầu bao lâu. Không có mặt trời, không có đồng hồ. Chỉ có ánh sáng đỏ hồng dịu như hoàng hôn kéo dài bất tận.

Cho đến khi mặt đất xuất hiện.

Cầu không hẳn kết thúc, mà… tan ra, như sợi chỉ lụa tan vào một lớp sương dày. Tôi bước tiếp, và mặt đất dưới chân dần cứng lại — thô ráp, khô nứt, như đất sét đỏ sau một trận hạn dài.

Một cánh đồng trải ra trước mắt. Không cây cối, không gió. Chỉ có những khối đá dựng đứng, rải rác như tàn tích của một công trình cổ đại, mỗi khối cao chừng hai mét, mặt phẳng bóng loáng như gương.

Tôi bước lại gần một khối đá.

Bề mặt của nó không chỉ phản chiếu hình ảnh bên ngoài — mà… chuyển động. Không phải tôi đang nhìn vào mình, mà là một phiên bản khác của tôi — đang làm những điều tôi chưa từng làm, đứng ở những nơi tôi chưa từng đến.

Tôi lùi lại, tim đập mạnh.

Khối đá bên cạnh lại hiện lên hình ảnh Hoàng Long, con trai tôi — nhưng trong khung cảnh lạ lẫm, như đang sống ở một thế giới hoàn toàn khác, mặc quần áo lạ, nói một thứ ngôn ngữ tôi không hiểu, và... ánh mắt nó nhìn tôi qua bề mặt gương — như đang nhận ra tôi.

Tôi suýt bật tiếng gọi tên con thì nghe thấy âm thanh sau lưng:

“Đừng động vào chúng. Mỗi tấm gương là một mảnh ký ức, hoặc tương lai. Chạm vào là mất phương hướng.”

Tôi quay phắt lại.

Không phải Người Gác Cổng.

Một người… trông giống một cô bé.

Dáng người nhỏ nhắn, tóc dài ngang vai, mắt to, mặc bộ đồ liền thân màu bạc lấm tấm bụi đỏ. Nhưng gương mặt lại khiến tôi khựng lại — không hoàn toàn là trẻ con. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy… một sự già dặn lặng lẽ, như thể thời gian trong cô không trôi theo cách thông thường.

Tôi bối rối hỏi: “Em là ai?”

“Em chỉ là Người Gieo Mầm. Chúng em đi trước để đặt những câu hỏi. Người lớn các anh thường đến sau, để tìm câu trả lời.”

“Câu trả lời về cái gì?”

“Về chính mình. Về đứa trẻ mà anh yêu quý. Về thế giới mà anh nghĩ là của anh.”

Tôi nheo mắt, nhìn cô bé kỹ hơn. “Sao em biết về con trai tôi?”

“Vì nó đang dần nhìn thấy những điều mà cả thế giới lớn này đang cố quên.”

Câu nói đó làm tôi lạnh sống lưng.

Những chiếc “gương sống” phía sau cô bé bắt đầu nhấp nháy nhẹ, như đang phản ứng với lời cô.

“Con tôi... có liên quan gì đến thế giới này?”

“Chính anh phải tìm hiểu điều đó. Nhưng đừng vội. Nếu anh thật sự muốn biết, thì hãy tìm đến nơi trái tim của hành tinh này vẫn còn đập — chỗ ánh sáng không bao giờ ngủ.”

Tôi mở miệng định hỏi “nơi đó ở đâu?”, nhưng cô bé đã quay lưng đi.

Tôi định đuổi theo thì những chiếc gương bắt đầu dao động, ánh sáng trong đó xoáy tròn như gió lốc.

Và rồi… tôi nghe thấy giọng nói của Hoàng Long vang vọng từ trong một tấm gương:

“Bố ơi… bố cũng thấy chứ?”

Tôi giật mình. Giọng Hoàng Long vang lên không phải từ ký ức, mà như thể nó đang chạm vào tâm trí tôi.

Trong khoảnh khắc, các tấm gương đồng loạt phát sáng — ánh sáng đỏ chuyển sang xanh lam chói lòa, rồi thu hẹp thành một đường mảnh dẫn lối.

Tôi không cưỡng lại được. Bước theo luồng sáng đó như bị hút vào một sợi dây vô hình.

Và khi tôi mở mắt, tôi đã ở nơi khác.

Similar Posts