A mysterious attic scene with warm light casting across an old wooden floor, where a man discovers a glowing mechanical cube emitting soft blue light.
|

Chương 4: Khe Sáng Trong Mô Hình Cũ

Căn gác mái xưa cũ vẫn mang mùi gỗ thông và giấy ẩm, nơi những kỷ niệm ngủ quên trong thùng đồ phủ bụi dày. Tôi khẽ đẩy cánh cửa gác, ánh sáng ban chiều đổ xiên qua cửa sổ nhỏ, cắt thành những lát vàng nhạt.

Hôm nay, tôi không thể ngồi yên. Sau giấc mơ kỳ lạ đêm qua, và ánh mắt lạ thường của con trai tôi trong buổi sáng, có gì đó thôi thúc tôi mở lại chiếc rương gỗ mà bố tôi – ông nội của Hoàng Long – từng để lại trước khi mất.

Chiếc rương nằm nép sau kệ sách cũ, khóa sắt đã hoen rỉ. Mất một lúc lần mò, tôi tìm được chiếc chìa nhỏ giấu trong hộp thuốc lá cũ. Cạch một tiếng, nắp bật lên.

Trong đó là vài bức ảnh đen trắng, một số cuốn sổ tay ghi chép bằng nét chữ nguệch ngoạc, và một vật thể lập phương được bọc kỹ trong khăn vải dày màu nâu đỏ.

Tôi mở khăn ra.

Một khối kim loại lạnh toát, nặng và chắc tay.

Nó giống như mô hình thiên văn học, với các vòng xoay tinh xảo bao quanh một lõi cầu mờ đục. Nhưng không phải kiểu mô hình nào tôi từng thấy. Các vòng tròn có khắc ký hiệu lạ, không phải chữ Latinh, cũng chẳng giống tiếng Trung hay Hy Lạp cổ.

Khi tôi xoay thử một vòng, một âm thanh rất nhẹ vang lên – như tiếng lẫy của cơ khí cổ. Một phần mặt ngoài dịch chuyển, để lộ ra một khe mảnh – hẹp như đường nứt, nhưng phát ra ánh sáng xanh lam nhạt như sương mờ.

Tôi rùng mình.

Ánh sáng từ khe không chiếu rõ ràng mà... “gợn”, như thể có chuyển động bên trong – những tia sáng nhỏ đan xen như tia chớp chằng chịt trong đám mây mù.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cạnh khe. Một cảm giác tê nhẹ chạy dọc sống lưng, rồi đầu tôi bỗng nặng trĩu như có ai vừa xô vào một kho ký ức không thuộc về mình.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, tôi thấy… một hành tinh xanh da trời, bao phủ bởi những cột sáng lớn uốn lượn như cơn lốc thẳng đứng. Và ở giữa hành tinh là một cánh cửa khổng lồ hình xoắn ốc – không gắn vào tường hay mặt đất – chỉ lơ lửng giữa không gian.

Rồi tất cả biến mất.

Tôi lùi lại, thở gấp.

Khối kim loại vẫn nằm im lìm trên khăn, khe sáng nhạt dần, rồi đóng lại.

Tôi nhặt lấy cuốn sổ tay của ông nội thằng bé. Giở qua vài trang đầu, toàn là ký hiệu và ghi chú loằng ngoằng về “các cổng trượt thực tại”, “mật độ tầng ánh sáng”, và cụm từ được lặp đi lặp lại:

“Cửa Sổ – không phải là lối đi. Là điểm giao.”
“Khi khe mở lần thứ hai, thời gian không còn tuyến tính.”
“Thằng bé sẽ là chìa khóa, nhưng người mở phải biết nhìn.”

Tôi khựng lại. “Thằng bé?” Là ai? Có phải là Hoàng Long?

Tôi đặt lại mọi thứ vào rương, nhưng giữ mô hình bên cạnh mình. Mọi bản năng trong tôi đều gào lên: đây không chỉ là món đồ lưu niệm. Nó là một chìa khóa, một cánh cửa, hay... một lời cảnh báo?

Bên dưới rương, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Nét chữ run run của cha tôi, chỉ ghi đúng một dòng:

“Khi thằng bé bắt đầu thấy điều không ai thấy – đừng sợ. Hãy đi cùng nó.”

Tôi ngồi thẫn thờ trong căn gác tối dần. Ngoài trời, mây xám kéo đến như tấm màn đang được buông xuống.

Có lẽ mọi chuyện... mới chỉ bắt đầu.

Similar Posts