Chương 5: Ánh sáng không thuộc về thế giới này
Hôm đó là một buổi chiều hoàn toàn bình thường.
Trời trong. Không mưa. Không gió. Tôi đưa con ra công viên gần nhà, nơi hai bố con vẫn thường đạp xe vòng vòng và nói những chuyện chẳng đầu chẳng cuối.
Lúc về, Long cứ lơ đãng mãi. Tôi hỏi con có mệt không, nó chỉ lắc đầu. Nhưng ánh mắt… như đang dõi theo một thứ gì đó vô hình.
Tôi không thể quên được cái nhìn ấy.
Buổi tối, Long không chơi điện thoại. Nó ngồi vẽ gì đó lên giấy, miệng lẩm bẩm — nghe thoáng qua toàn những từ ngữ lạ, như đang mơ ngủ nhưng mắt vẫn mở.
Tôi ngồi xuống cạnh con, nhẹ nhàng:
“Con vẽ gì vậy?”
Thằng bé trả lời không chút do dự
“Một cánh cửa. Nhưng không mở được nếu không có ánh sáng từ trái tim rồng.”
Tôi giật mình.
“Con nghe ở đâu câu đó?”
“Con không nhớ… Hình như là trong mơ. À không, không phải mơ…”
Nó cúi đầu xuống, tay vân vê một sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ.
Tôi chưa từng thấy nó đeo cái đó trước đây.
“Dây chuyền này của ai thế?”
Long do dự một giây rồi nói
“Nó… tự đến với con. Lúc con ở chỗ cánh đồng đỏ...”
Tôi nín thở. Không dám hỏi thêm. Một linh cảm mơ hồ chạy dọc sống lưng tôi.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Long vẫn chưa ra khỏi phòng. Tôi gọi cửa. Không tiếng trả lời. Tôi gõ mạnh hơn.
Cửa không khóa nên tôi đẩy cửa bước vào.
Trống rỗng.
Giường vẫn còn dấu chăn gối lộn xộn. Cửa sổ hơi hé mở, nhưng không có dấu hiệu gì bất thường. Chỉ có một thứ còn sót lại: sợi dây chuyền bạc khắc hình con rồng, nằm giữa giường — tỏa sáng nhẹ, như đang thở.
Tôi lao ra khỏi phòng. Gọi Long khắp nơi. Trong nhà, ngoài sân, quanh ngõ. Không tiếng trả lời. Không dấu vết. Không tiếng bước chân. Không... gì cả.
Cảm giác không giống như một đứa trẻ trốn đi chơi. Nó giống như… Long đã bị rút khỏi thế giới này, bằng một lực không thể gọi tên.
Tôi ngồi phịch xuống, tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền lạnh buốt.
Và rồi, như trong chương trình phát thanh nào đó lọt vào tâm trí — tôi nghe lại rõ mồn một lời cô bé Người Gieo Mầm từng nói:
“Nếu anh thật sự muốn biết, thì hãy tìm đến nơi trái tim của hành tinh này vẫn còn đập — chỗ ánh sáng không bao giờ ngủ.”
Tôi ngước nhìn lên.
Ánh sáng buổi sáng ngoài khung cửa... vừa vặn biến mất.