Chương 7: Nơi Ký Ức Không Thuộc Về Mình
Thị trấn bị lãng quên
Tôi tỉnh dậy giữa một bãi cỏ xanh, sương sớm vẫn còn đọng trên tay áo. Xung quanh là một cánh đồng yên tĩnh, trải dài tới tận đường chân trời. Xa xa, một thị trấn hiện ra — những mái ngói lợp gạch sẫm màu, những con đường lát đá, những cột đèn bằng gang với đèn dầu kính mờ chưa được thắp.
Không tiếng xe máy, không dây điện. Không có cột thu phát sóng. Chỉ có tiếng xe ngựa kéo lộc cộc đâu đó giữa không gian mênh mông như phim đen trắng quay chậm.
Tôi loạng choạng đứng dậy. Cơ thể vẫn nguyên vẹn, nhưng có gì đó rất khác — như thể trọng lực nơi này dày hơn một chút, thời gian đặc quánh hơn, và màu trời nhạt như một lớp ký ức phủ bụi.
Tôi bước về phía thị trấn.
Trên đường đi, tôi bắt gặp những người dân mặc quần áo kiểu xưa: áo sơmi cao cổ, váy dài chạm gót, mũ phớt, giày da cứng. Họ không nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, chỉ gật đầu nhẹ rồi đi tiếp, như thể đã biết tôi sẽ đến.
Một người đàn ông đứng bên xe đẩy bánh mì nói khẽ khi tôi đi ngang qua:
“Người mới à? Nhớ mơ đều đặn, kẻo không kịp nữa đâu.”
Tôi chưa kịp hỏi lại thì ông đã đẩy xe đi mất.
Tôi tìm đến một quán trà nhỏ ở góc phố.
Trong quán, không có bảng điện tử, không có wifi — chỉ có sách giấy, đồng hồ quả lắc và ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.
Tôi hỏi người phục vụ — một cô gái trẻ có ánh mắt như đã sống rất lâu:
“Xin lỗi… đây là đâu?”
Cô không trả lời thẳng. Chỉ rót một tách trà, đặt xuống, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Một nơi bị lãng quên… hoặc được chọn để quên.”
“Chúng tôi gọi nó là ‘Vùng Giao Lưu’.”
Tôi cau mày. “Giao lưu với gì?”
Cô gái nhìn tôi, lần đầu ánh mắt thật sự chú ý:
“Với các ký ức không thuộc về nơi này. Hoặc không còn ở nơi cũ nữa.”
Giấc mơ không phải là ảo ảnh
Tôi ở lại thị trấn đó vài ngày — hoặc ít hơn, hoặc nhiều hơn, vì không có điện thoại, không có lịch, không có gì để đo đếm thời gian.
Mỗi đêm, tôi ngủ trên tầng áp mái của quán trà. Và mỗi đêm, tôi mơ. Nhưng không phải giấc mơ bình thường.
Tôi thấy mình đang sống trong những cơ thể khác, ở những thế giới khác.
Một lần là một người lính giữa sa mạc khô cằn,
một lần là một cô gái trẻ cưỡi trên lưng thú khổng lồ trong rừng sương,
lần khác — chính là Long, con trai tôi, đang ngồi giữa một thư viện tròn quay vô tận, mắt ngước nhìn về nơi tôi đứng.
Mỗi sáng dậy, tôi vẫn nhớ hết.
Tôi bắt đầu hỏi người trong thị trấn. Một người đàn ông già, chủ tiệm sách cũ, mỉm cười hiền hậu khi tôi kể lại giấc mơ.
“Anh bắt đầu rồi đấy.”
“Thị trấn này là điểm giao giữa các tầng thực tại. Những người ở đây đều từng ‘lạc bước’ từ nơi khác — và mang theo những mảnh ký ức chưa từng có.”
“Giấc mơ không phải là ảo ảnh. Chúng là sóng phản hồi từ những chiều không gian anh từng chạm vào.”
Tôi hỏi: “Vậy Long, con trai tôi…?”
Ông nhìn tôi, trầm ngâm:
“Có thể nó đang mơ thấy thế giới anh đang đứng đây. Có thể nó đã đến trước anh. Có thể… nó đang chờ.”
Buổi chiều hôm ấy, tôi ngồi một mình bên hàng cây. Một cảm giác lạ ập đến — như thể có ai đang dõi theo từ xa.
Tôi quay lại. Không thấy ai.
Nhưng trong ô cửa kính tiệm bánh sau lưng, có một bóng người vụt biến mất. Một bóng người… đeo mặt nạ đồng.
Tôi đứng bật dậy.
Lúc ấy tôi hiểu — đây không còn là thế giới cũ.
Và tôi không phải là người duy nhất bước vào.
Có thứ gì đó đã thấy tôi từ trước.
Và giờ… nó đang chờ.